Tôi từng mơ về “cuộc đời trên những bánh xe”
Tôi từng mơ về “cuộc đời trên những bánh xe”
Do Zoya Dimitrova kể lại
Năm 15 tuổi, tôi như sống trong mơ khi được cùng đoàn xiếc đi lưu diễn khắp nơi. Nhưng vào ngày 4 tháng 9 năm 1970, tai họa thình lình ập đến. Một giây trước, tôi vẫn còn nhào lộn một cách điêu luyện trên không. Một giây sau, tôi đã nằm bất động trên mặt đất.
Tôi chào đời vào ngày 16 tháng 12 năm 1952. Tôi sống cùng cha mẹ và chị gái tại thành phố Sofia, thuộc nước Bun-ga-ri. Lúc đó, Bun-ga-ri là một quốc gia theo chế độ vô thần, chính phủ cho phép nhưng không có thiện cảm với các tôn giáo. Phần lớn người dân không tin vào Đức Chúa Trời, và nếu có, họ cũng không nói ra niềm tin của mình. Trên danh nghĩa, gia đình tôi thuộc Chính Thống giáo nhưng tôi không được dạy giáo lý và cũng không quan tâm đến tôn giáo.
Từ khi còn nhỏ, mối quan tâm của tôi là chơi thể thao, đặc biệt là môn thể dục dụng cụ. Năm 13 tuổi, một quản lý đoàn xiếc đến trường tôi để tìm một cô gái có năng khiếu cho đoàn của ông. Giáo viên thể dục đề cử tôi với ông ấy. Tôi rất phấn khởi khi được ngồi trên chiếc xe nhãn hiệu Mỹ với ông quản lý để đến gặp các huấn luyện viên. Sau khi được phỏng vấn và kiểm tra, tôi vui sướng vì được chọn. Đó là khởi đầu cho quá trình khổ luyện trong hơn hai năm của tôi. Đến năm 15 tuổi, quá trình luyện tập của tôi hoàn tất và tôi bắt đầu cuộc đời trên những bánh xe, cùng lưu diễn với đoàn xiếc. Ban đầu, tôi đi khắp nước Bun-ga-ri, rồi đến các nước thuộc Liên bang Xô Viết, đến cả An-giê-ri, Hung-ga-ri và Nam Tư cũ.
Giấc mơ của tôi kéo dài được ba năm. Cho đến một ngày, khi đang biểu diễn tại thị trấn Titov Veles, thuộc Macedonia, thì tôi gặp tai nạn như đã kể ở đầu bài. Tôi đang thực hiện một màn nhào lộn trên không, bạn diễn của tôi đang ngược đầu xuống, tung tôi lên cao và sẽ bắt lấy tôi khi tôi rơi xuống. Nhưng tôi nắm hụt tay của anh ấy và dây an toàn của tôi bị đứt, tôi rơi xuống đất từ độ cao sáu mét. Người ta nhanh chóng đưa tôi đến bệnh viện. Tôi bị gãy một tay, vài cái xương sườn và bị gãy cả xương sống. Vài ngày sau, tôi vẫn còn bị sốc và không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra. Khi đã tỉnh táo, tôi nhận ra mình bị liệt chi dưới. Tuy nhiên, vì còn trẻ nên tôi lạc quan tin rằng với phương pháp vật lý trị liệu hoặc phẫu thuật, tôi sẽ đi được và thậm chí có thể biểu diễn trở lại.
Trong hai năm rưỡi, tôi đã điều trị tại nhiều trung tâm phục hồi chức năng và vẫn nuôi hy vọng mình sẽ bình phục. Nhưng cuối cùng, tôi phải chấp nhận sự thật là giấc mơ của tôi đã chấm dứt. Trớ trêu thay, hoàn
toàn khác với giấc mơ về “cuộc đời trên những bánh xe”, giờ đây tôi phải sống một cuộc đời trên những bánh xe lăn.Bắt đầu cuộc sống mới
Vì cuộc sống trước đây của tôi rất năng động nên tôi nghĩ mình sẽ không thể sống một cuộc đời khác. Mất hết hy vọng, tôi trở nên trầm cảm. Nhưng vào năm 1977, một thanh niên tên là Stoyan đến gõ cửa nhà tôi. Khi biết đó là anh trai của một người đồng nghiệp cũ, tôi liền mời anh ấy vào nhà. Trong lúc nói chuyện, anh ấy hỏi về khả năng bình phục của tôi, tôi trả lời rằng không còn hy vọng gì nữa. Tôi cảm thấy chán nản và cuộc đời mình thật đen tối. Anh ấy nói chỉ có Đức Chúa Trời mới có thể giúp tôi bình phục, tôi trả lời trong cay đắng: “Nếu thật sự có Đức Chúa Trời thì tại sao tôi lại ra nông nỗi này?”.
Anh Stoyan đã trở thành một Nhân Chứng Giê-hô-va khi đang làm diễn viên xiếc tại Mỹ. Anh ấy ân cần giải thích cho tôi về những lời hứa tuyệt vời trong Kinh Thánh. Tôi rất vui mừng khi biết trong tương lai cả trái đất sẽ biến thành địa đàng. Lời hứa “sẽ không có sự chết, cũng không có than-khóc, kêu-ca, hay là đau-đớn nữa” đã động đến lòng tôi (Khải-huyền 21:4). Tôi mong được bình phục biết bao! Ngay lập tức, tôi đồng ý học Kinh Thánh. Từ đó, tôi bắt đầu một cuộc đời mới. Tôi đã thật sự tìm thấy hy vọng.
Mỗi tuần tôi đều háo hức mong chờ được học Kinh Thánh. Ban đầu tôi học với anh Stoyan và sau đó là chị Totka, một chị rất tử tế. Với sự giúp đỡ của chị Totka, sự hiểu biết về Kinh Thánh của tôi gia tăng nhanh chóng và tôi quyết định dâng đời sống cho Giê-hô-va Đức Chúa Trời. Thời đó, chưa có anh nào ở thành phố Sofia hội đủ điều kiện để thực hiện phép báp-têm nên tôi phải chờ một anh đến từ Macedonia. Vào ngày 11 tháng 9 năm 1978, sau khoảng một năm học Kinh Thánh, tôi được làm báp-têm trong bồn tắm ngay tại nhà mình. Việc trở thành một Nhân Chứng Giê-hô-va mang lại cho tôi niềm vui khôn xiết và đời tôi thật sự có ý nghĩa.
Lẽ thật Kinh Thánh như lửa cháy trong lòng tôi. Tôi nhiệt thành chia sẻ hy vọng vừa tìm được cho tất cả những ai đến nhà mình. Nhưng đáng buồn là không ai tin vào những gì tôi nói, có lẽ họ nghĩ rằng vụ tai nạn đã khiến tôi trở nên bất bình thường.
Phạm một lỗi lầm nghiêm trọng
Vào thời đó, hoạt động của Nhân Chứng Giê-hô-va ở Bun-ga-ri bị cấm và cả nước chỉ có một vài Nhân Chứng. Không có các buổi thờ phượng và việc kết hợp với anh em đồng đạo thì rất hạn chế. Tôi lại còn duy trì
mối quan hệ thân thiết với những người không sống theo tiêu chuẩn Kinh Thánh. Hậu quả là tôi đã phạm một lỗi lầm nghiêm trọng.Tôi luôn bị lương tâm cắn rứt và cảm thấy vô cùng đau khổ khi xa cách Giê-hô-va Đức Chúa Trời. Dằn vặt và xấu hổ, tôi dốc đổ lòng mình cho Đức Giê-hô-va, nài xin Ngài tha thứ. Sau đó, với sự giúp đỡ đầy yêu thương của các anh trưởng lão, tôi đã có lại mối quan hệ tốt với Đức Giê-hô-va và tiếp tục vui mừng phụng sự Ngài. Được thờ phượng Đức Giê-hô-va với lương tâm trong sạch và được kết hợp với tổ chức thanh sạch của Ngài là đặc ân vô cùng quý giá!
Dù sức khỏe hạn chế, tôi vẫn hạnh phúc
Tai nạn 40 năm trước đã dập tắt giấc mơ được lưu diễn khắp nơi và gắn chặt đời tôi vào chiếc xe lăn. Nhưng tôi không nhìn về quá khứ với sự đau buồn và tiếc nuối như thể đời mình đã thất bại. Kinh Thánh giúp tôi nhận ra rằng niềm hạnh phúc và thỏa nguyện mà nghề xiếc mang lại chỉ là phù du. Tôi từng chứng kiến những người đồng nghiệp cũ phải chịu thất vọng đắng cay. Còn tôi thì tìm được điều quý giá nhất, đó là mối quan hệ với Đấng Tạo Hóa, Giê-hô-va Đức Chúa Trời. Đó là niềm vui vượt xa tất cả những gì mà đời sống của một diễn viên xiếc có thể mang lại.
Ngoài ra, tôi vui mừng khi thấy nhiều người tìm được chân lý trong Kinh Thánh và dâng đời sống họ cho Đức Chúa Trời yêu thương. Khi tôi bắt đầu học Kinh Thánh vào năm 1977, số Nhân Chứng Giê-hô-va tại Bun-ga-ri chỉ đếm trên đầu ngón tay. Thậm chí đến cuối năm 1991, sau khi đất nước thay đổi chế độ và Nhân Chứng Giê-hô-va lần đầu tiên được công nhận thì số Nhân Chứng vẫn chưa vượt quá một trăm người. Thật vui mừng khi thấy số người tham gia chia sẻ tin mừng gia tăng đều đặn và đến nay đã lên đến gần 1.800 người!
Vẫn còn nhiều việc phải làm tại Bun-ga-ri. Nhiều người đang khao khát hiểu về Lời Đức Chúa Trời. Điều này được thấy rõ khi số người tham dự Lễ Tưởng Niệm sự chết Ê-sai 60:22: “Kẻ rất hèn-yếu sẽ trở nên một dân mạnh”.
của Chúa Giê-su vào năm 2010 đạt đến 3.914 người. Tôi thật cảm kích khi suy ngẫm về sự ban phước của Đức Giê-hô-va đối với dân Ngài ở Bun-ga-ri. Tôi tận mắt thấy sự ứng nghiệm lời tiên tri nơiMột niềm vui khác và cũng là thời khắc đáng nhớ trong cuộc đời tôi là sự ra mắt của Bản dịch Kinh Thánh Thế Giới Mới (New World Translation of the Holy Scriptures) bằng tiếng Bun-ga-ri. Tin vui này được công bố tại hội nghị địa hạt “Hãy tỉnh thức!” vào tháng 8 năm 2009 diễn ra ở thành phố Sofia. Đó quả là một giấc mơ được trở thành hiện thực! Bản dịch Kinh Thánh này chắc chắn sẽ rất hữu ích trong việc giúp nhiều người hiểu biết về lẽ thật Kinh Thánh tại nước Bun-ga-ri.
Dù sức khỏe hạn chế nhưng tôi rất vui khi chia sẻ tin mừng trong Kinh Thánh cho hàng xóm và bất cứ ai đến nhà mình. Một lần nọ, khi thấy một người hàng xóm đi ngang qua, tôi gọi bà từ ban-công và mời bà vào nhà. Sau khi nghe tôi chia sẻ vài điều khích lệ từ Kinh Thánh, ngay lập tức bà đồng ý tìm hiểu Kinh Thánh. Tôi vui mừng khôn xiết vì không lâu sau, người hàng xóm ấy làm báp-têm và trở thành một chị em đồng đạo. Tôi đã có đặc ân giúp bốn người dâng mình cho Đức Giê-hô-va.
Có lẽ điều mang lại cho tôi niềm vui và sự khích lệ lớn nhất là được đều đặn tham dự các buổi họp của hội thánh với hơn một trăm anh chị em, những người mà tôi xem là gia đình của mình. Nước Bun-ga-ri không có các dịch vụ đi lại đặc biệt dành cho người lớn tuổi và khuyết tật nên việc đi dự các buổi nhóm họp không phải là dễ. Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ ân cần của một anh trẻ trong hội thánh. Mỗi lần nhóm họp, cậu ấy ẵm tôi từ căn hộ xuống xe hơi, rồi từ xe vào phòng họp, và khi nhóm họp kết thúc, cậu ấy cũng làm vậy, rồi đưa tôi về nhà. Cảm tạ Đức Giê-hô-va vì đã ban cho tôi một gia đình yêu thương như thế!
Nhìn lại quá khứ, tôi thấy cuộc đời của mình hoàn toàn khác với những gì tôi từng mơ ước khi còn trẻ. Phụng sự Cha Giê-hô-va mang lại cho tôi niềm hạnh phúc lớn nhất trong hiện tại và một hy vọng tuyệt diệu ở tương lai. Tôi rất quý lời hứa của Đức Chúa Trời về địa đàng sắp đến, nơi mà “kẻ què sẽ nhảy như con nai” (Ê-sai 35:6). Tôi nhìn về tương lai với niềm tin chắc rằng một ngày nào đó, tôi sẽ đứng dậy khỏi chiếc xe lăn, sẽ có được sức khỏe hoàn hảo và tràn đầy sinh lực.
[Câu nổi bật nơi trang 30]
“Điều mang lại cho tôi niềm vui và sự khích lệ lớn nhất là được đều đặn tham dự các buổi họp”
[Câu nổi bật nơi trang 31]
‘Thời khắc đáng nhớ trong cuộc đời tôi là sự ra mắt của Bản dịch Kinh Thánh Thế Giới Mới bằng tiếng Bun-ga-ri’
[Hình nơi trang 29]
Tôi bắt đầu biểu diễn vào năm 15 tuổi