Tại sao Nhân Chứng Giê-hô-va không tham gia chiến tranh?
Câu hỏi độc giả
Tại sao Nhân Chứng Giê-hô-va không tham gia chiến tranh?
Dù sống ở bất cứ nơi đâu, Nhân Chứng Giê-hô-va vẫn luôn được biết đến là những người không tham gia các cuộc chiến tranh hay nội chiến. Cách đây khoảng 50 năm, một bách khoa tự điển (Australian Encyclopædia) đã ghi nhận rằng “Nhân Chứng Giê-hô-va luôn giữ vững vị thế hoàn toàn trung lập trong thời chiến”.
Lý do chính mà Nhân Chứng Giê-hô-va không tham gia chiến tranh là vì họ không muốn làm trái với lương tâm của một tín đồ Đấng Christ. Lương tâm họ được uốn nắn bởi sự dạy dỗ và gương mẫu của Chúa Giê-su. Ngài không những đã dạy các môn đồ yêu thương người khác mà còn phán dặn: “Hãy yêu kẻ thù mình, làm ơn cho kẻ ghét mình” (Lu-ca 6:27; Ma-thi-ơ 22:39). Khi một môn đồ rút gươm ra để bảo vệ Chúa Giê-su, ngài đã nói với ông: “Hãy nạp gươm vào vỏ; vì hễ ai cầm gươm thì sẽ bị chết vì gươm” (Ma-thi-ơ 26:52). Vậy, qua lời dạy dỗ và gương mẫu, Chúa Giê-su đã cho thấy rõ rằng môn đồ ngài không được sử dụng vũ khí.
Một lý do khác mà Nhân Chứng Giê-hô-va không tham gia chiến tranh là vì họ thuộc về đại gia đình anh em đồng đức tin trên khắp thế giới. Chiến tranh khiến anh em thù nghịch nhau, và tham gia chiến tranh là trái với mệnh lệnh của Chúa Giê-su: môn đồ ngài phải yêu thương nhau.—Giăng 13:35.
Đối với Nhân Chứng Giê-hô-va, các nguyên tắc trên được chi phối bởi tình yêu thương và không phải là lý thuyết suông. Chẳng hạn, hãy xem họ đã giữ lập trường như thế nào trong Thế Chiến II, 1939-1945. Ở Hoa Kỳ, hơn 4.300 Nhân Chứng Giê-hô-va bị giam vào các nhà tù liên bang chỉ vì không nhập ngũ. Ở Anh quốc, trên 1.500 Nhân Chứng, kể cả hơn 300 phụ nữ, bị tù vì không chấp nhận phục vụ trong quân đội. Thời Đức quốc xã, hơn 270 Nhân Chứng bị chính quyền tử hình vì từ chối cầm vũ khí. Dưới chế độ quốc xã, trên 10.000 Nhân Chứng bị bỏ tù hoặc đưa đến các trại tập trung. Nhân Chứng Giê-hô-va ở Nhật cũng bị ngược đãi thậm tệ. Vì thế, những ai mất người thân trong Thế Chiến II—hoặc trong bất cứ cuộc chiến nào khác—có thể tin chắc rằng không một Nhân Chứng nào phải chịu trách nhiệm về những mất mát đó.
Quan điểm của Nhân Chứng Giê-hô-va đối với chiến tranh được thấy rõ qua lời nói hùng hồn trước lúc bị hành hình của một thanh niên người Đức tên Wolfgang Kusserow. Năm 1942, quốc xã đã đưa chàng trai 20 tuổi này lên máy chém vì anh từ chối gia nhập quân đội (Ê-sai 2:4). Anh nói trước tòa án quân sự: “Là một Nhân Chứng Giê-hô-va, từ nhỏ tôi đã được dạy dỗ theo lời của Đức Chúa Trời ghi trong Kinh Thánh. Điều luật thiêng liêng và quan trọng nhất mà Ngài ban cho nhân loại là: Ngươi phải kính mến Đức Chúa Trời ngươi trên hết và yêu kẻ lân cận như mình. Một điều răn khác nói rằng: Ngươi chớ giết người. Không lẽ Đấng Tạo Hóa của chúng ta truyền lệnh ghi lại những lời ấy cho cây cối?”.—Mác 12:29-31; Xuất Ê-díp-tô Ký 20:13.
Nhân Chứng Giê-hô-va tin rằng chỉ có Đức Giê-hô-va, Đức Chúa Trời Toàn Năng, mới có thể mang lại hòa bình cho thế giới. Họ trông cậy Ngài sẽ thực hiện lời hứa sau đây: “Ngài dẹp yên giặc cho đến đầu-cùng trái đất”.—Thi-thiên 46:9.