“Đức Chúa Trời đang chữa lành vết thương lòng cho chúng tôi”
Chị Natalya và đứa con trai 9 tuổi là Aslan ngồi túm tụm gần chị Zarina cùng con gái là Anzhelika 12 tuổi. Hơn 1.000 đứa trẻ khác cùng người lớn ngồi với nhau gần đấy và bị những kẻ tấn công có vũ khí canh giữ.
Sáng sớm thứ tư ngày 1-9-2004, trẻ em và cha mẹ đang ở bên ngoài, chuẩn bị khai giảng năm học mới ở Beslan, một thị trấn nhỏ ở Alania, Nga. Đột nhiên, những tay súng và cảm tử quân xông vào đám đông, bắn chỉ thiên và la hét. Hơn 30 kẻ tấn công lùa đám đông đang kinh hoàng vào phòng tập thể dục của trường và gài bom xung quanh phòng.
Án binh bất động và hỗn loạn
Những kẻ tấn công và lực lượng an ninh đã án binh bất động trong ba ngày, gây ra bế tắc căng thẳng. Chị Natalya, lúc bấy giờ đang tìm hiểu Kinh Thánh với Nhân Chứng Giê-hô-va, nhớ lại: “Tôi chưa bao giờ cầu nguyện nhiều như vậy”.
Đó là cuối mùa hè, phòng tập thể dục trở nên oi bức ngột ngạt. Bắt đầu buổi sáng ngày thứ hai, những kẻ tấn công không cho con tin ăn uống gì cả, và đến ngày thứ ba, tức thứ sáu, một số con tin buộc phải uống nước tiểu và ăn những bông hoa mà trẻ em mang tặng thầy cô. Chị Natalya cho biết: “Một cậu bé ngồi gần đặt chiếc lá vào tay tôi. Tôi xé ra làm đôi, một nửa cho Anzhelika, một nửa cho Aslan”.
Sau đó đến ngày thứ ba, cuộc hỗn loạn diễn ra. Chị Natalya nhớ lại: “Bom nổ làm tôi té ngửa. Khói dày đặc trong không khí và cuộc nổ súng bắt đầu”. Giữa những làn
đạn của binh sĩ và kẻ khủng bố, chị Natalya và Aslan đã bò đi chỗ khác. Một người Ossetian tên Alan đã kéo họ đến nơi an toàn. Nhiều người khác không trốn thoát được.Hậu quả
Hàng trăm trẻ em và người lớn đã tử vong, trong đó có Anzhelika. Trong nhiều tuần lễ, người ta có thể nghe tiếng khóc lóc than van khắp vùng Beslan. Căn hộ của chị Natalya nhìn qua trường học và sau khi một trường mới được xây gần đấy, Aslan cũng không hề đặt chân tới đó, thậm chí còn không muốn ra ngoài chơi. Chị Natalya nói: “Chúng tôi khẩn thiết nài xin Đức Giê-hô-va giúp Aslan vượt qua nỗi sợ hãi”. Với thời gian, Aslan có can đảm quay trở lại trường.
Bấy giờ, việc tham dự nhóm họp của tín đồ đạo Đấng Ki-tô tại Phòng Nước Trời là một thách đố đối với chị Natalya. Chị hồi tưởng: “Mỗi khi ở với nhiều người trong một chỗ chật hẹp, tôi có cảm giác là nhiều kẻ tấn công sắp xông vào. Tôi cầu xin cho đừng có chuyện gì xảy ra. Tôi không đi nhóm họp trong một thời gian. Tôi cũng cố gắng chấp nhận sự thật phũ phàng là nhiều người đã chết, còn chúng tôi được sống sót”.
Chữa vết thương lòng
Chị Natalya nói: “Tôi biết ơn các anh chị trong hội thánh luôn tận tình giúp đỡ tôi. Một Nhân Chứng tên Tatyana cứ ba ngày lại đến thăm tôi một lần. Sau này, chị đi cùng một Nhân Chứng khác tên Ulyana. Chị này rất tử tế, nói năng mềm mại, tế nhị và hiểu Kinh Thánh sâu sắc. Chị khen tôi đã nỗ lực nhiều và thật sự lắng nghe tôi.
“Cuối cùng thì tôi không còn cay đắng hay sợ hãi khi nói về ngày ấy”
“Chị Ulyana đọc cho tôi nghe những lời của sứ đồ Phao-lô được ghi nơi 2 Cô-rinh-tô 1:9. Sau khi bị thử thách ở xứ A-si-a, Phao-lô nói: ‘Chúng tôi tin chắc mình đã nhận bản án tử hình’. Chị cũng đọc Ê-sai 40:31: ‘Ai trông-đợi Đức Giê-hô-va thì chắc được sức mới, cất cánh bay cao như chim ưng’. Những câu Kinh Thánh này cùng sự động viên liên tục của chị Ulyana và các anh chị khác đã giúp tôi vững mạnh để cùng với các con trở lại tham dự những buổi nhóm họp. Dù vậy, khi ngồi trong một căn phòng nào đó, tôi vẫn cảm thấy bất an”.
Sau này, chị Zarina trở thành Nhân Chứng Giê-hô-va. Chị mong gặp lại con gái Anzhelika khi em được sống lại trên trái đất xinh đẹp và hòa bình dưới sự cai trị của Nước Đức Chúa Trời (Ma-thi-ơ 6:9, 10; Công vụ 24:15). Chị Natalya và các con đã làm báp-têm năm 2009. Họ vẫn còn sống gần nơi tàn tích của phòng thể dục nhưng nỗi kinh hoàng không còn nữa. Chị bộc bạch: “Cuối cùng thì tôi không còn cay đắng hay sợ hãi khi nói về ngày ấy. Đức Chúa Trời đang chữa lành vết thương lòng cho chúng tôi”.