Tìm được hy vọng lúc tôi cần nhất
Đột nhiên tôi bị úp mặt xuống nước, cố sức ngẩng đầu lên để thở, nhưng cổ bị cứng đơ. Quá hoảng sợ, tôi cố xoay người lại nhưng tay chân cũng bất động. Nước bắt đầu vào phổi. Ngày mùa hè ấm áp năm 1991 ấy, cuộc đời tôi đã hoàn toàn thay đổi.
Tôi sinh ra ở thành phố Szerencs và lớn lên tại làng Tiszaladány phía đông bắc Hung-ga-ri. Vào tháng 6 năm 1991, tôi cùng vài người bạn đến một nơi xa lạ ở sông Tisza. Vì nghĩ rằng nước sâu nên tôi lao xuống. Thật là một sơ suất nghiêm trọng! Ba đốt sống cổ bị gãy và dây cột sống bị tổn thương. Người bạn thấy tôi không cử động nên thận trọng nâng lên rồi kéo tôi ra khỏi nước trước khi bị chìm.
Tôi vẫn tỉnh và cảm nhận được có điều gì đó vô cùng tồi tệ. Một người gọi dịch vụ cấp cứu, và một trực thăng đến để đưa tôi đi bệnh viện, tại đây bác sĩ đã phẫu thuật cột sống của tôi để không bị tổn thương thêm nữa. Sau đó, tôi được chuyển đến thủ đô Budapest để phục hồi chức năng. Tôi nằm trong ba tháng. Dù có thể cử động đầu, nhưng cơ bắp tê liệt từ vai trở xuống. Ở độ tuổi 20, tôi trở nên hoàn toàn lệ thuộc người khác. Tôi cảm thấy nản lòng đến nỗi chỉ muốn chết cho rồi.
Đến khi có thể về nhà, cha mẹ tôi đã được huấn luyện để có thể chăm sóc tôi. Tuy nhiên, việc này khiến họ mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, và sau khoảng một năm, tôi bị trầm cảm. Lúc đó, tôi được chuyên viên tư vấn, điều này giúp tôi thay đổi cái nhìn về sự tàn tật của mình.
Tôi cũng bắt đầu nghĩ sâu xa hơn về đời sống. Cuộc sống này có mục đích không? Tại sao bi kịch lại ập đến với mình? Tôi đọc nhiều tạp chí và sách báo để tìm ra các lời giải đáp. Tôi cũng cố gắng đọc Kinh Thánh nhưng thấy khó hiểu nên lại để trên kệ sách. Tôi còn nói chuyện với linh mục nhưng thấy câu trả lời của ông cũng không thỏa đáng.
Rồi vào mùa xuân năm 1994, hai Nhân Chứng Giê-hô-va đến thăm cha tôi và cha đề nghị họ nói chuyện với tôi. Tôi lắng nghe khi họ nói về ý định của Đức Chúa Trời là biến trái đất thành địa đàng và xóa bỏ bệnh tật lẫn đau khổ. Tất cả những điều này nghe có vẻ thật tuyệt vời, nhưng tôi nghi ngờ. Dù vậy tôi vẫn đồng ý nhận hai ấn phẩm giúp tìm hiểu Kinh Thánh. Sau khi đọc các sách này, hai Nhân Chứng ấy mời tôi tìm hiểu Kinh Thánh và tôi đã đồng ý. Họ cũng khuyến khích tôi cầu nguyện.
Tôi tin chắc Đức Chúa Trời thật sự quan tâm đến mình
Khi tiếp tục thảo luận, tôi được Kinh Thánh giải đáp nhiều thắc mắc. Tôi cũng tin chắc rằng Đức Chúa Trời thật sự quan tâm đến mình. Cuối cùng, vào ngày 13-9-1997, sau khi tìm hiểu Kinh Thánh hai năm, tôi được làm báp-têm trong bồn tắm tại nhà mình. Đó là một trong những ngày hạnh phúc nhất đời tôi.
Năm 2007, tôi chuyển đến thành phố Budapest, ở đó có nhà cho người khuyết tật. Cuộc di chuyển này giúp tôi có nhiều cơ hội để chia sẻ với người khác những điều tuyệt diệu mình đã học được. Khi thời tiết đẹp, tôi có thể ra ngoài để nói chuyện với người ta nhờ chiếc xe lăn có động cơ được thiết kế đặc biệt để tôi lái bằng cằm.
Nhờ một gia đình trong hội thánh hỗ trợ rộng rãi về tài chính, nên tôi có được một máy tính xách tay hoạt động theo cử động bằng đầu. Thiết bị này giúp tôi gọi điện qua Internet và viết thư cho người ta khi họ không có ở nhà lúc các anh chị trong hội thánh đến nhà họ. Giúp đỡ người khác qua cách này đã cải thiện kỹ năng giao tiếp của tôi rất nhiều và giúp tôi không nghĩ đến bản thân.
Tôi cũng có thể tham dự các buổi nhóm họp của Nhân Chứng Giê-hô-va. Khi đến Phòng Nước Trời, anh em đồng đạo cẩn thận đưa tôi cùng xe lăn lên tầng một, chỗ có nhóm họp. Trong buổi họp, khi cử tọa được mời bình luận, anh ngồi kế bên đã giơ tay giùm tôi. Rồi anh cầm giúp cuốn Kinh Thánh hoặc ấn phẩm để tôi bình luận.
Tôi luôn đau đớn và hầu như mọi việc đều phụ thuộc vào người khác. Thế nên thỉnh thoảng tôi suy sụp tinh thần. Nhưng tôi cảm thấy được an ủi nhờ mối quan hệ mật thiết với Giê-hô-va Đức Chúa Trời, biết rằng ngài lắng nghe khi tôi trút đổ cho ngài nỗi lo lắng của mình. Tôi cũng nhận được sức mạnh nhờ đọc Kinh Thánh hằng ngày và qua anh em đồng đạo. Tình bạn, sự hỗ trợ về tinh thần và lời cầu nguyện của họ dành cho tôi, đã giúp tôi giữ thăng bằng về tinh thần lẫn cảm xúc.
Đức Giê-hô-va an ủi tôi lúc tôi cần nhất. Ngài ban cho tôi hy vọng có được sức khỏe hoàn hảo trong thế giới mới. Thế nên, tôi mong mỏi tới lúc mình có thể ‘vừa đi vừa nhảy và ngợi khen Đức Giê-hô-va’ vì tình yêu thương bao la và lòng nhân từ cao cả của ngài.—Công vụ 3:6-9.