Đi đến nội dung

Đi đến mục lục

CHƯƠNG 56

Điều gì thật sự khiến một người ô uế?

Điều gì thật sự khiến một người ô uế?

MA-THI-Ơ 15:1-20 MÁC 7:1-23 GIĂNG 7:1

  • CHÚA GIÊ-SU VẠCH TRẦN TRUYỀN THỐNG CỦA CON NGƯỜI

Khi Lễ Vượt Qua năm 32 CN gần đến, Chúa Giê-su bận rộn dạy dỗ ở Ga-li-lê. Rồi rất có thể ngài đi đến Giê-ru-sa-lem để dự Lễ Vượt Qua, theo quy định của Luật pháp Đức Chúa Trời. Tuy nhiên, Chúa Giê-su làm thế một cách thận trọng vì người Do Thái đang tìm giết ngài (Giăng 7:1). Sau đó, ngài trở về Ga-li-lê.

Khi người Pha-ri-si và các thầy kinh luật từ Giê-ru-sa-lem đến tìm Chúa Giê-su, có lẽ ngài đang ở Ca-bê-na-um. Tại sao họ lặn lội đến gặp Chúa Giê-su? Họ đang tìm cớ để cáo buộc rằng ngài đã vi phạm luật lệ tôn giáo. Họ hỏi: “Sao môn đồ ông bỏ qua truyền thống của người xưa? Chẳng hạn, họ không rửa tay trước khi ăn” (Ma-thi-ơ 15:2). Đức Chúa Trời không hề bảo dân ngài giữ nghi thức “rửa tay cho đến tận khuỷu” (Mác 7:3). Nhưng người Pha-ri-si cho rằng nếu không làm thế là phạm tội nặng.

Thay vì trực tiếp đáp lại lời cáo buộc của họ, Chúa Giê-su cho thấy chính họ cố tình vi phạm Luật pháp Đức Chúa Trời. Ngài hỏi họ: “Sao các ông bỏ qua điều răn của Đức Chúa Trời vì truyền thống mình? Chẳng hạn, Đức Chúa Trời có phán: ‘Hãy hiếu kính cha mẹ’ và ‘Kẻ nào chửi cha mắng mẹ phải bị xử tử’. Nhưng các ông lại nói: ‘Hễ ai nói với cha mẹ mình rằng: “Những gì con có để phụng dưỡng cha mẹ là lễ vật đã dâng cho Đức Chúa Trời”, thì người ấy không cần hiếu kính cha mẹ nữa’”.—Ma-thi-ơ 15:3-6; Xuất Ai Cập 20:12; 21:17.

Người Pha-ri-si cho rằng tiền của, tài sản hay bất cứ thứ gì mà một người đã dành ra làm lễ vật dâng lên Đức Chúa Trời thì thuộc về đền thờ nên không được dùng cho mục đích khác. Nhưng thật ra người đó vẫn sở hữu lễ vật đã được dâng. Chẳng hạn, một người con có thể nói tài sản và tiền bạc của anh ta là “co-ban”, tức lễ vật dâng cho Đức Chúa Trời hoặc đền thờ, như thể giờ đây lễ vật ấy là ưu tiên cho đền thờ. Người con vẫn được dùng số tiền hay tài sản ấy nhưng anh viện cớ là không thể dùng chúng để giúp đỡ cha mẹ già cả và túng thiếu. Vì thế, anh trốn tránh trách nhiệm với cha mẹ.—Mác 7:11.

Chúa Giê-su có lý do chính đáng để phẫn nộ trước việc họ bóp méo Luật pháp Đức Chúa Trời. Ngài phán: “Các ông đã vì truyền thống của mình mà làm cho lời Đức Chúa Trời trở nên vô hiệu. Hỡi những kẻ đạo đức giả, Ê-sai đã tiên tri đúng về các ông khi nói: ‘Dân này tôn kính ta bằng môi, nhưng lòng chúng lại cách xa ta. Chúng có thờ ta cũng vô ích, vì giáo lý chúng dạy chỉ là điều răn của con người’”. Người Pha-ri-si không thể đáp lại lời lên án mạnh mẽ của Chúa Giê-su. Rồi ngài gọi đoàn dân đến gần và nói: “Hãy nghe và hiểu câu này: Không phải những gì vào miệng làm cho một người ô uế mà là những gì từ miệng ra”.—Ma-thi-ơ 15:6-11; Ê-sai 29:13.

Sau khi vào một nhà, các môn đồ hỏi Chúa Giê-su: “Thầy có biết người Pha-ri-si bị xúc phạm khi nghe Thầy nói như thế không?”. Ngài đáp: “Cây nào Cha tôi ở trên trời không trồng thì sẽ bị nhổ đi. Cứ để mặc họ. Họ là những kẻ dẫn đường đui mù. Nếu người mù dẫn người mù thì cả hai sẽ ngã xuống hố”.—Ma-thi-ơ 15:12-14.

Chúa Giê-su có vẻ ngạc nhiên khi Phi-e-rơ thay mặt các môn đồ xin ngài giải thích rõ hơn về điều làm cho một người ô uế. Chúa Giê-su đáp: “Anh em không biết rằng mọi thứ vào miệng thì xuống bụng rồi thải ra ngoài sao? Còn những gì ra khỏi miệng thì xuất phát từ trong lòng, và đó là những thứ khiến một người ô uế. Vì từ lòng sinh ra những lập luận gian ác, hành vi giết người, ngoại tình, gian dâm, trộm cắp, làm chứng dối và phạm thượng. Đó mới là những điều làm người ta ô uế, còn ăn mà không rửa tay thì không làm cho ô uế”.—Ma-thi-ơ 15:17-20.

Chúa Giê-su không có ý đi ngược lại phép vệ sinh thông thường, hoặc cho rằng một người không cần rửa tay trước khi chuẩn bị thức ăn hay dùng bữa. Thay vì thế, ngài đang lên án sự đạo đức giả của giới lãnh đạo tôn giáo, những người bỏ qua các điều luật công chính của Đức Chúa Trời khi làm theo truyền thống của con người. Thật ra, những hành động gian ác xuất phát từ lòng mới khiến một người ô uế.