Đi đến nội dung

Đi đến mục lục

CHƯƠNG 54

Chúa Giê-su​—“Bánh sự sống”

Chúa Giê-su​—“Bánh sự sống”

GIĂNG 6:25-48

  • CHÚA GIÊ-SU LÀ “BÁNH TỪ TRỜI”

Khi ở phía đông của biển Ga-li-lê, Chúa Giê-su đã làm phép lạ cho hàng ngàn người ăn, rồi ngài lánh đi khi họ muốn lập ngài làm vua. Đêm hôm đó, ngài bước đi trên vùng biển động dữ dội và cứu Phi-e-rơ, là người cũng bước đi trên mặt nước nhưng bắt đầu chìm khi đức tin bị dao động. Chúa Giê-su cũng làm gió lặng, có lẽ để cứu các môn đồ khỏi bị đắm thuyền.

Lúc này Chúa Giê-su đang ở phía tây của biển, thuộc vùng Ca-bê-na-um. Những người được ngài cho ăn nhờ phép lạ giờ đây tìm gặp ngài và hỏi: “Thầy đến đây khi nào?”. Chúa Giê-su trách họ rằng họ chỉ tìm ngài vì mong được ngài cho ăn lần nữa. Ngài khuyến giục họ: “Hãy làm việc, không phải vì thức ăn hay bị thối rữa, nhưng vì thức ăn tồn tại mãi và mang lại sự sống vĩnh cửu”. Thế nên, họ hỏi: “Chúng tôi phải làm gì để thực thi công việc của Đức Chúa Trời?”.—Giăng 6:25-28.

Có thể họ nghĩ đến những công việc mà Luật pháp đòi hỏi, nhưng Chúa Giê-su hướng đến công việc có giá trị nhất khi nói: “Công việc của Đức Chúa Trời là anh em thể hiện đức tin nơi đấng ngài phái đến”. Tuy nhiên, đoàn dân không thể hiện đức tin nơi Chúa Giê-su, dù thấy mọi việc ngài đã làm. Họ đòi ngài làm một dấu lạ thì mới tin. Họ hỏi: “Thầy sẽ làm việc gì? Tổ phụ chúng tôi đã ăn ma-na trong hoang mạc như có lời viết: ‘Ngài cho họ ăn bánh từ trời’”.—Giăng 6:29-31; Thi thiên 78:24.

Trước đòi hỏi đó, Chúa Giê-su hướng họ đến Nguồn thật sự của những sự cung cấp kỳ diệu khi nói: “Tôi nói với anh em, Môi-se không cho anh em bánh từ trời, nhưng Cha tôi cho anh em bánh thật từ trời. Vì bánh của Đức Chúa Trời thì từ trời xuống và ban sự sống cho thế gian”. Do không hiểu ý ngài nên họ nài xin: “Thưa Chúa, xin luôn ban cho chúng tôi bánh đó” (Giăng 6:32-34). Nhưng “bánh” mà Chúa Giê-su nói đến là gì?

Ngài giải thích: “Tôi là bánh sự sống. Ai đến với tôi sẽ không bao giờ đói, và ai thể hiện đức tin nơi tôi sẽ chẳng hề khát. Nhưng như tôi nói với anh em, anh em đã thấy tôi mà lại không tin... Tôi từ trời xuống, không phải để làm theo ý riêng mà theo ý đấng phái tôi đến. Ý muốn của đấng phái tôi đến là tôi không được đánh mất một ai trong số những người mà ngài đã ban cho tôi, nhưng tôi phải làm họ sống lại trong ngày sau cùng. Vì ý muốn của Cha tôi là ai nhận biết và thể hiện đức tin nơi Con thì có được sự sống vĩnh cửu”.—Giăng 6:35-40.

Điều này khiến đoàn dân rất giận dữ, và người Do Thái bắt đầu lầm bầm về ngài. Làm sao ngài có thể xưng mình là “bánh từ trời xuống”? (Giăng 6:41). Với họ, ngài chỉ là con của người phàm, một gia đình sống ở thành Na-xa-rét thuộc vùng Ga-li-lê. Họ hỏi: “Đây chẳng phải là Giê-su con của Giô-sép mà chúng ta đều biết cả cha và mẹ ông ta sao?”.—Giăng 6:42.

Chúa Giê-su đáp: “Đừng lầm bầm nữa. Không ai có thể đến với tôi trừ khi Cha, là đấng phái tôi, kéo người ấy đến; và tôi sẽ làm người ấy sống lại trong ngày sau cùng. Có lời viết trong sách của các nhà tiên tri rằng: ‘Hết thảy họ sẽ được Đức Giê-hô-va dạy dỗ’. Ai đã nghe và học từ Cha thì đến với tôi. Không người nào đã thấy Cha, ngoại trừ đấng đến từ Đức Chúa Trời. Đấng ấy đã thấy Cha. Quả thật, quả thật, tôi nói với anh em, ai tin thì nhận được sự sống vĩnh cửu”.—Giăng 6:43-47; Ê-sai 54:13.

Trước đây khi nói chuyện với Ni-cô-đem, Chúa Giê-su đã đề cập đến sự sống vĩnh cửu và liên kết điều đó với đức tin nơi Con Người khi nói: “Ai thể hiện đức tin nơi [Con một của Đức Chúa Trời] sẽ không bị hủy diệt mà có được sự sống vĩnh cửu” (Giăng 3:15, 16). Nhưng giờ đây ngài đang nói với nhóm cử tọa đông đảo hơn. Ngài cho họ biết rằng ngài đóng vai trò quan trọng trong việc họ nhận được sự sống vĩnh cửu, là điều mà cả ma-na lẫn bánh thông thường ở Ga-li-lê không thể mang lại. Vậy, làm sao để có được sự sống vĩnh cửu? Một lần nữa, ngài nói: “Tôi là bánh sự sống”.—Giăng 6:48.

Đề tài về bánh từ trời vẫn tiếp tục được bàn luận và lên đến cao trào khi Chúa Giê-su giảng dạy trong một nhà hội ở Ca-bê-na-um.