Tiêu chuẩn vệ sinh được quy định trong Luật pháp của Đức Chúa Trời đi trước thời đại
Khoảng 35 thế kỷ trước, không lâu trước khi dân Y-sơ-ra-ên vào vùng đất mà Đức Chúa Trời hứa ban cho họ, ngài nói rằng ngài sẽ bảo vệ họ khỏi những “dịch bệnh kinh khiếp” mà họ đã biết tại Ai Cập (Phục truyền luật lệ 7:15). Một cách ngài làm thế là ban cho họ những chỉ dẫn chi tiết về việc kiểm soát bệnh tật và giữ vệ sinh. Chẳng hạn:
Bộ luật quy định một người phải tắm và giặt quần áo.—Lê-vi 15:4-27.
Về chất thải của con người, Đức Chúa Trời phán: “Hãy định một nơi riêng biệt để dùng bên ngoài trại, đó là nơi anh em sẽ đi. Anh em phải mang theo một cái xẻng nhỏ. Khi nào anh em ngồi xổm bên ngoài, hãy dùng cái xẻng nhỏ để đào một cái lỗ rồi sau đó lấp phân lại”.—Phục truyền luật lệ 23:12, 13.
Những người bị xem là mắc bệnh truyền nhiễm thì cần được cách ly một thời gian. Trước khi quay lại cộng đồng, những người đã lành bệnh phải giặt quần áo và tắm trong nước để được xem là “tinh sạch”.—Lê-vi 14:8, 9.
Bất cứ ai chạm vào xác chết thì phải cách ly.—Lê-vi 5:2, 3; Dân số 19:16.
Luật pháp được ban cho dân Y-sơ-ra-ên về tiêu chuẩn vệ sinh đi trước thời đại.
Tại những nơi khác, vấn đề giữ vệ sinh còn kém. Chẳng hạn:
Nước, thực phẩm bị ô nhiễm và mọi loại rác thải gây mất vệ sinh dẫn đến nhiều người mắc bệnh và nhiều trẻ sơ sinh bị tử vong.
Các bác sĩ vào thời cổ đại có rất ít hoặc không có sự hiểu biết về vi khuẩn và mầm bệnh. Người Ai Cập sử dụng những “phương thuốc” từ máu thằn lằn, phân chim bồ nông, chuột chết, nước tiểu và bánh mì mốc. Phân người và phân loài vật cũng được dùng trong y khoa để chữa bệnh.
Người Ai Cập cổ đại mắc bệnh vì bị nhiễm nhiều loại ký sinh trùng từ nguồn nước sông Nin bị ô nhiễm và hệ thống tưới tiêu của họ. Nhiều trẻ sơ sinh tại Ai Cập chết vì bị tiêu chảy và các bệnh khác do thực phẩm ô nhiễm gây ra.
Ngược lại, dân Y-sơ-ra-ên được lợi ích và có sức khỏe tốt hơn các dân xung quanh khi vâng theo các tiêu chuẩn trong Luật pháp của Đức Chúa Trời.