Tin mừng do Lu-ca ghi lại 24:1-53

  • Chúa Giê-su được sống lại (1-12)

  • Trên đường đến Em-ma-út (13-35)

  • Chúa Giê-su hiện ra cùng các môn đồ (36-49)

  • Chúa Giê-su được cất lên trời (50-53)

24  Vào ngày đầu tuần,* các phụ nữ ấy đến mộ rất sớm, mang theo hương liệu đã chuẩn bị sẵn.+  Nhưng họ thấy tảng đá đã được lăn khỏi cửa mộ,+  và khi vào trong thì họ không thấy thi thể Chúa Giê-su.+  Họ còn đang bối rối, bỗng có hai người nam mặc áo sáng rực đứng gần họ.  Họ sợ hãi và cứ cúi mặt xuống đất, nên hai người ấy nói: “Sao giữa những người chết mà các chị lại tìm đấng đang sống?+  Ngài không có ở đây vì đã được sống lại. Hãy nhớ khi ngài còn ở Ga-li-lê, ngài đã nói với các chị rằng  Con Người phải bị nộp vào tay những kẻ tội lỗi và bị xử tử trên cây cột, rồi đến ngày thứ ba thì ngài sống lại”.+  Họ bèn nhớ lại những lời ngài phán,+  rồi từ chỗ ngôi mộ trở về và tường thuật mọi điều ấy cho 11 sứ đồ cùng các môn đồ khác.+ 10  Họ là Ma-ri Ma-đơ-len, Gian-nơ và Ma-ri mẹ của Gia-cơ. Những phụ nữ đi chung với họ cũng thuật lại mọi việc ấy cho các sứ đồ. 11  Tuy nhiên, chuyện đó có vẻ phi lý đối với các sứ đồ và môn đồ, và họ không chịu tin những phụ nữ ấy. 12  Nhưng Phi-e-rơ đứng dậy và chạy đến mộ, ông cúi xuống nhìn vào bên trong thì thấy chỉ còn những miếng vải lanh. Thế là ông đi về, lấy làm lạ về chuyện đã xảy ra. 13  Nhưng kìa, vào chính ngày hôm đó, có hai môn đồ đang trên đường đến làng Em-ma-út, cách Giê-ru-sa-lem khoảng 11 cây số.* 14  Họ vừa đi vừa trò chuyện với nhau về mọi điều đã xảy ra. 15  Trong lúc họ bàn luận những điều ấy, chính Chúa Giê-su lại gần và đi cùng họ, 16  nhưng mắt họ bị che, không nhận ra ngài được.+ 17  Ngài hỏi: “Các anh vừa đi vừa tranh luận chuyện gì thế?”. Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu. 18  Người tên Cơ-lê-ô-ba trả lời: “Anh là người xứ khác đến sống ở Giê-ru-sa-lem và không tiếp xúc với ai hay sao mà chẳng biết chuyện xảy ra trong thành mấy ngày nay?”.* 19  Ngài hỏi: “Chuyện gì?”. Họ đáp: “Chuyện về Chúa Giê-su người Na-xa-rét,+ ngài chứng tỏ là một đấng tiên tri đầy quyền năng trong lời nói lẫn việc làm trước mặt Đức Chúa Trời cùng toàn thể dân chúng;+ 20  về việc các trưởng tế cùng giới lãnh đạo của chúng ta đã nộp ngài để ngài bị kết án tử hình,+ và họ đã đóng đinh ngài trên cây cột. 21  Nhưng chúng tôi đã hy vọng ngài là đấng sẽ giải cứu Y-sơ-ra-ên.+ Hơn nữa, từ khi chuyện đó xảy ra, đến nay là ngày thứ ba rồi. 22  Có mấy phụ nữ trong vòng chúng tôi cũng làm chúng tôi rất ngạc nhiên; họ đã đến mộ lúc sáng sớm,+ 23  và khi không thấy thi thể ngài thì họ trở về báo rằng đã thấy các thiên sứ hiện ra cho biết ngài đang sống. 24  Rồi có vài người trong chúng tôi đã đến mộ,+ họ cũng thấy y như lời những phụ nữ ấy nói nhưng không thấy ngài”. 25  Ngài phán với họ: “Ôi những kẻ dại dột và có lòng chậm tin mọi lời của các nhà tiên tri! 26  Chẳng phải Đấng Ki-tô phải chịu những khốn khổ đó+ để được vinh hiển sao?”.+ 27  Rồi bắt đầu từ sách của Môi-se và sách của tất cả các nhà tiên tri,+ ngài cắt nghĩa cho họ những điều có liên quan đến ngài trong cả Kinh Thánh. 28  Cuối cùng, khi đến gần ngôi làng họ định đến, ngài làm như thể muốn đi tiếp, 29  nhưng họ nài ép ngài ở lại mà rằng: “Hãy ở lại với chúng tôi, vì trời sắp tối và ngày gần tàn”. Thế là ngài vào ở lại với họ. 30  Khi đang ngồi ăn với họ, ngài cầm bánh, dâng lời chúc tạ và bẻ ra đưa cho họ.+ 31  Bấy giờ, họ hiểu rõ và nhận ra ngài; nhưng ngài biến mất.+ 32  Họ nói với nhau: “Lúc đi đường, chẳng phải lòng chúng ta đã rạo rực khi nghe ngài nói chuyện và giải thích rõ về Kinh Thánh sao?”. 33  Trong chính giờ đó, họ đứng dậy trở về Giê-ru-sa-lem và thấy 11 sứ đồ cùng các môn đồ khác đang nhóm lại với nhau. 34  Những người ấy nói: “Quả thật Chúa đã được sống lại và hiện ra với Si-môn!”.+ 35  Rồi hai người thuật lại chuyện xảy ra trên đường và làm thế nào họ nhận ra ngài khi ngài bẻ bánh.+ 36  Họ còn đang nói những chuyện ấy thì Chúa Giê-su hiện ra giữa họ và phán: “Chúc anh em bình an”.+ 37  Nhưng họ tưởng mình thấy thần linh nên sợ hãi và kinh khiếp. 38  Thế nên ngài nói: “Sao anh em bối rối? Sao lòng anh em lại nghi ngờ? 39  Hãy xem tay và chân tôi, chính là tôi đây; hãy sờ tôi xem, vì thần linh không có xương thịt như anh em thấy nơi tôi”. 40  Ngài vừa nói vừa cho họ xem tay và chân ngài. 41  Trong khi họ vẫn chưa tin vì quá vui mừng và kinh ngạc thì ngài hỏi: “Anh em có gì ở đây để ăn không?”. 42  Họ bèn đưa cho ngài một miếng cá nướng, 43  ngài cầm lấy và ăn trước mắt họ. 44  Rồi ngài phán với họ: “Đây là những lời tôi từng nói khi còn ở với anh em:+ Mọi điều viết về tôi trong Luật pháp Môi-se, trong sách của các nhà tiên tri và sách Thi thiên phải được ứng nghiệm”.+ 45  Bấy giờ, ngài mở trí cho họ hiểu tường tận về Kinh Thánh,+ 46  rồi ngài nói: “Có lời viết: Đấng Ki-tô phải chịu đau đớn, đến ngày thứ ba thì ngài sống lại,+ 47  và bắt đầu từ thành Giê-ru-sa-lem,+ người ta sẽ nhân danh ngài mà rao giảng cho muôn dân về sự ăn năn để được tha tội.+ 48  Anh em phải làm chứng về những điều ấy.+ 49  Này, tôi sẽ ban cho anh em điều Cha tôi đã hứa. Còn anh em, hãy ở trong thành cho đến khi nhận được* quyền năng từ trên cao”.+ 50  Sau đó, ngài dẫn họ ra đến tận làng Bê-tha-ni rồi giơ hai tay chúc phước cho họ. 51  Khi đang chúc phước cho họ, ngài lìa họ và được cất lên trời.+ 52  Họ sấp mình lạy ngài rồi trở về Giê-ru-sa-lem, lòng đầy vui mừng.+ 53  Họ luôn ở trong đền thờ, ngợi khen Đức Chúa Trời.+

Chú thích

Đây là ngày mà chúng ta gọi là chủ nhật. Đối với người Do Thái, ngày này là ngày đầu tuần.
Ds: “60 xơ-ta-đi-um”. Một xơ-ta-đi-um tương đương 185m. Xem Phụ lục B14.
Cũng có thể là “Có phải anh là du khách duy nhất viếng thăm Giê-ru-sa-lem không biết chuyện xảy ra trong thành mấy ngày nay?”.
Hay “mặc lấy”.